Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

“Uống Seduxen” ở sân Wembley

Tôi đã xem không ít trận trên các sân vận động ở Anh, từ đội tuyển quốc gia đến Champions League, từ giải ngoại hạng đến giải hạng tư, chưa trận nào có hiệp đấu nhàm chán như hiệp một trận Anh - Montenegro ở Wembley hôm 12-10.

Xem hiệp đấu mà mắt muốn sụp mí chẳng khác gì mình uống phải thuốc ngủ Seduxen. Sang hiệp hai có khá hơn, nhưng các cầu thủ đắt giá của đội chủ nhà Anh vẫn không chọc thủng nổi được lưới đội bóng tí hon Montenegro. Trận đấu khép lại với kết quả “không thể buồn hơn” là 0-0.

Trước trận đấu và ở những phút đầu, các khán giả xung quanh tôi hát hò inh ỏi bài “Tôi là CĐV Anh đến khi tôi chết”, rất khí thế. Nhưng trong suốt trận đấu, có những lúc sân Wembley im phăng phắc như một buổi lễ nhà thờ, điều rất khó thấy ở các trận đấu đỉnh cao. Tôi nói với mấy người bạn đi cùng: “Xem hai CLB nhỏ ở Anh là Scunthorpe đá với Luton Town còn hay hơn gấp trăm lần”.

Anh bạn Roland đi cùng - 30 năm qua là CĐV của đội Arsenal - nhận xét một câu rất chí lý: “Từng cầu thủ đội Anh đều là cá nhân xuất sắc nhưng chỉ xuất sắc khi thi đấu với những cầu thủ người nước khác, còn khi đá chung với nhau họ không giống ai”.

Phải xem những trận như thế này mới thấy nhớ tốc độ và sự lanh lẹ của hai cầu thủ Walcott và Defoe, hiện nằm trong danh sách chấn thương dài ngày của Anh. Rooney cuối tháng này mới bước vào tuổi 25 nhưng đã mệt mỏi như một tiền đạo 35, 36 tuổi. “Sếu vườn” Crouch dù có thành tích đáng nể ghi được 20 bàn trong 40 trận ra sân cho Anh cũng không làm được gì trước hàng phòng ngự dày đặc.

Về phần đối thủ Montenegro cũng không khá gì. Thủ môn Hart của Anh gần như suốt trận làm khán giả vì Montenegro khi có cơ hội tấn công cũng không tấn công do... sợ bị Anh phản công. Như vậy đủ để thấy họ không có đẳng cấp cao. Gần hết trận đấu, họ lại câu giờ đến sốt ruột, kể cả giả vờ lăn lộn chấn thương, nhưng chiến thuật ru ngủ đó xem ra đã thành công khi Montenegro giành được 1 điểm ngay trên sân đội hạt giống số 1 của bảng, giúp củng cố thêm mục tiêu trở thành quốc gia nhỏ nhất giành quyền tham gia vòng chung kết Euro.

Trên đường về, Roland nói trận đầu tiên như vậy đã làm anh mất hứng không muốn đến Wembley xem đội Anh nữa. Tôi an ủi: “May mà mình chỉ mất hơn nửa giờ để về nhà, ai lái xe hay đi tàu mấy trăm cây số từ Newcastle hay từ Carlisle tới London trên đường về còn chán gấp bội”.

Tôi dự định tháng 11 tiếp tục đến Wembley xem trận giao hữu Anh - Pháp, nhưng sau trận gặp Montenegro này có lẽ phải suy nghĩ lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét