Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

M.U - Arsenal: “Nửa hồn thương đau”

CĐV hai đội Arsenal và Manchester United (M.U) đang nghĩ cả thế giới chống lại mình. Những trận gần đây, cả hai đều bị trọng tài xử ép và vì vậy có kết quả rất bất lợi. Trước trận tứ kết Cúp FA trên sân Old Trafford giữa M.U và Arsenal đêm nay, cả hai đều phải bỏ lại phía sau những cú “nhảy dựng” vì trọng tài để tập trung quyết đấu.

HLV Alex Ferguson

HLV Arsene Wenger

M.U hiện đang có phong độ thấp nhất mùa, thua ba trong tổng số năm trận mới đây, trong đó có hai trận thua liên tiếp trước hai đối thủ truyền kiếp Chelsea và Liverpool. Ai không phải CĐV M.U cũng công nhận họ bị trọng tài xử ép khi trong trận thua Chelsea 1-2, trung vệ Luiz của Chelsea đáng ra phải bị thẻ vàng thứ hai và rời sân, cộng thêm một quả penalty M.U đáng được hưởng trên sân Stamford Bridge. Đến trận M.U thua Liverpool 1-3, không ít người phàn nàn cú vào bóng rất hiểm của Carragher làm rách chân Nani đến tận xương nhưng trung vệ Liverpool chỉ bị phạt thẻ vàng ở Anfield.

Nhiều người nói M.U bị xử ép cũng đáng vì họ đã được ưu ái quá nhiều. Trước đây, hễ M.U đang bị dẫn trước là trọng tài cho đá bù giờ rất nhiều, họ cũng được hưởng nhiều quả phạt không xứng đáng và mới đây vụ Rooney đánh nguội đối phương được dễ dàng cho qua. Thêm vào đó, HLV Ferguson vốn khét tiếng hay chỉ trích trọng tài và gần đây có hành động rất trẻ con là không nói chuyện với giới báo chí để gây sức ép.

Riêng Arsenal gần đây cũng nhiều phiền muộn. Trận gặp Sunderland trên sân Emirates, Arshavin bị đối phương xô chúi nhủi trong vòng cấm nhưng Arsenal không được hưởng quả phạt đền. Cũng chính tiền vệ người Nga sau đó sút tung lưới đội khách nhưng bàn thắng không được công nhận vì trọng tài biên căng cờ việt vị.

Sân Emirates là một trong số những sân có màn hình lớn bên trong, sau những tình huống nguy hiểm hoặc bàn thắng đều có những pha quay chậm để khán giả ngồi trên khán đài có thể xem lại. Tuy nhiên, những tình huống có khả năng gây tranh cãi không bao giờ được chiếu lại để tránh khán giả bức xúc gây hấn. Vì vậy CĐV Arsenal trên sân và cả ông Wenger vẫn ngây thơ không biết mình bị xử ép tới khi về đến nhà.

“Con giun xéo lắm cũng quằn”, sau một thời gian nín nhịn, HLV người Pháp đã tức tối lời qua tiếng lại với trọng tài bắt chính trận Arsenal gặp Barcelona trên sân Nou Camp giữa tuần qua, sau khi Van Persie bị thẻ vàng thứ hai phải rời sân vì đá bóng trong khi trọng tài đã thổi còi việt vị. Tôi trộm nghĩ nếu ai như vậy cũng bị thẻ vàng thì Filippo Inzaghi của AC Milan và tuyển Ý mỗi trận chỉ ra sân năm phút sẽ bị đuổi ngay.

Trở lại với sân Old Trafford đêm nay, Arsenal đang gặp khủng hoảng thủ môn trầm trọng. Fabianski và Szczesny chấn thương, thủ môn dự bị Shea đang cho CLB Southampton mượn. Nếu Almunia có “mệnh hệ” gì trong trận gặp M.U, một trong số thủ môn vị thành niên trong đội hình trẻ chưa có kinh nghiệm trận mạc sẽ phải thay.

Một trong những lần gặp gỡ gần đây nhất giữa hai đội ở Cúp FA, các pháo thủ thắng M.U trong trận chung kết 2005 sau lượt đá luân lưu, bình luận viên John Motson kênh truyền hình BBC có câu nói bất hủ trong khi các cầu thủ đang làm thủ tục xếp hàng bắt tay nhau trước khi bóng lăn: “Tôi dám cá Roy Keane và Patrick Viera sẽ không nhìn vào mắt nhau” (trong một trận trước đó hai đội trưởng này đã xô xát trong đường hầm khiến các cầu thủ khác phải can, một chuyện khá hi hữu vì đội trưởng đúng ra phải là người can).

Trước trận tứ kết FA Cup này, không biết hai đội trưởng thế nào chứ tôi dám cá hai ông Wenger và Ferguson sẽ không nhìn vào mắt nhau. Và họ có lẽ cũng không nhìn vào mắt trọng tài. Vì vậy chắc hai ông chỉ “nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau” trước tình hình đột nhiên bi đát của mình.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Giấc mơ hoàn hảo trên sân Nou Camp

Vé xem trận lượt về vòng 1/16 Champions League giữa Arsenal và Barcelona (*) gần như hết ngay sau khi có kết quả bốc thăm hai đội gặp nhau. Một phần vì trận này luôn hứa hẹn hấp dẫn với lối đá tấn công, phần khác dân Anh thích đi Barcelona chơi.

Thành phố với kiến trúc đẹp, bãi biển dài và thức ăn ngon này luôn nằm trong nhóm dẫn đầu những điểm đến được yêu thích kể từ sau năm 1992.

Tiền vệ đội Arsenal Alex Song (trái) và Messi trong trận lượt đi trên sân Emirates - Ảnh: Reuters
Nếu Barcelona chuyển mình từ vị thế một thành phố công nghiệp không có gì khởi sắc thành điểm du lịch nổi tiếng sau khi làm chủ nhà Thế vận hội Olympic 1992, thì đội bóng Barcelona cũng chuyển mình thoát khỏi cái bóng khổng lồ của Real Madrid để đến đầu thế kỷ 21 trở thành CLB vào bậc nhất thế giới.

Trở lại với trận Arsenal đến làm khách trên sân Tây Ban Nha rạng sáng mai, tuy không ai muốn chạm trán Barcelona quá sớm như vậy nhưng cũng rất vui vì sắp được chứng kiến một trận cầu đẹp. Trận lượt đi trên sân Emirates đã cống hiến cho các tín đồ bóng đá một bữa tiệc với những pha bóng chính xác, những đường tấn công dồn dập của cả hai bên trong 90 phút thi đấu nghẹt thở với tỉ số 2-1 nghiêng về Arsenal.

Trận đấu làm tôi nhớ đến bài hát Barcelona của Olympic 1992, do ca sĩ opera Tây Ban Nha Montserrat Caballé song ca cùng Freddie Mercury, thành viên hát chính trong nhóm nhạc Queen của Anh (ở VN được biết đến nhiều với bài Chúng ta là những nhà vô địch).
Barcelona...
Tôi đã có một giấc mơ hoàn hảo
Giấc mơ ấy là bạn và tôi
Tôi muốn cả thế giới nhìn thấy
Một cảm giác huyền diệu
Dẫn lối và tạo nguồn cảm hứng.
Chữ “you” trong bài có thể hiểu là “bạn”, chỉ thành phố Barcelona, hoặc “em” vì lời bài hát được sáng tác như một bản tình ca bằng hai thứ tiếng Anh và Tây Ban Nha.

Đêm nay bài hát sẽ được viết tiếp bằng 22 chàng trai trên sân Nou Camp dù cả hai đội đều vắng những cầu thủ trụ cột. Arsenal mất nhiều hơn với Van Persie và Walcott chắc chắn không ra sân vì chấn thương, còn Song và Fabregas chỉ đến trước trận đấu mới biết có đá được hay không.

Barcelona tuy không đến nỗi “tơi tả” như các đồng nghiệp bắc London nhưng cũng mất hai trung vệ chính: đội trưởng Puyol bị chấn thương còn Pique bị treo giò sau trận lượt đi. Đội bóng đang dẫn đầu La Liga sẽ phải cho Mascherano (cầu thủ bị các CĐV Liverpool ghét ngon ghét ngọt vì rời đội bóng một cách tệ bạc vào đầu mùa) đá chính trong trận này, còn tiền vệ Busquets lùi về thi đấu vị trí trung vệ.

Những trận gần đây Arsenal không được khởi sắc cho lắm, ngoài trận thắng 5-0 trước đội đàn em Leyton Orient ở Cúp FA, các pháo thủ chỉ ghi được hai bàn trong số ba trận còn lại, đủ thắng Stoke 1-0 và hòa thất vọng trước Sunderland đều trên sân nhà. Cú sốc lớn nhất đến từ việc thua đội dưới cơ Birmingham 1-2 ở chung kết Carling Cup, làm người ta càng nghi ngờ khả năng giành bất cứ cúp nào của Arsenal.

Trong khi đó ở La Liga, Barcelona hơn đội đứng nhì Read Madrid đến 7 điểm sau hai kết quả thắng nhẹ nhàng cùng tỉ số 1-0 để dưỡng sức cho trận sinh tử với Arsenal.

Bài hát Barcelona đề cập ở trên có đoạn:
Bây giờ giấc mơ của tôi đã dần biến thành hiện thực
---
Ước sao giấc mơ ấy đừng bao giờ biến mất
Barcelona
Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
Barcelona
Làm sao tôi có thể quên
Khoảnh khắc em bước vào phòng
Em làm tôi ngừng thở
Nếu theo ý Thượng đế, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau
Barcelona
Barcelona.
GIÁNG UYÊN

(*) Trận Barcelona - Arsenal (lượt đi Arsenal thắng 2-1) trong khuôn khổ lượt về vòng 1/16 Champions League sẽ được THTT trên kênh VTV3 và K+1 lúc 2g45 ngày 9-3.

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

“Frank ù” trở lại

Khi Frank Lampard đứng trước chấm phạt đền phút 79 chuẩn bị đá, tôi nghĩ đến những ồn ào gần đây xảy ra với Chelsea. Khoản tiền khổng lồ bỏ ra cho Torres; tranh luận về việc hàng tiền đạo vướng chân nhau; Drogba vùng vằng đòi phải được chơi trận gặp Manchester United này, nếu không sẽ rời CLB; Anelka - vua phá lưới Giải ngoại hạng hai năm trước - có khả năng phải ra đi trong chiến dịch cải tổ CLB...

Frank Lampard - Ảnh: Getty Images
Trong những tranh luận đó không nhắc đến Frank Lampard, vị trí của anh ở Chelsea từ khi là cầu thủ trẻ 22 tuổi đến từ West Ham gần như không thể bàn cãi.

Lampard thường bị gọi là “Fat Frank” (“Frank ù”) vì ngoại hình khá tròn trịa của mình. Lần đầu tiên tôi đến sân xem anh thi đấu, CĐV đối thủ xung quanh hay trêu chọc anh và hát bài “Ai ăn hết bánh vậy?”, ý nói Lampard suốt ngày ăn bánh nên mới mập. Tôi hỏi: “Sao chọc người ta tội vậy?”, anh bạn người Anh đi chung với tôi nói: “Tội gì? Ổng... giàu thấy mồ!”.

Câu trả lời của anh bạn dù không ăn nhập gì nhưng lại là điều CĐV đối phương không thích về Lampard. Trong khi các cầu thủ phần lớn phải bươn chải, “vươn lên từ tuổi thơ khốn khó” thì Lampard là con nhà giàu đúng nghĩa, được học một trong những trường tư đắt giá nhất ở Anh.

Cha anh (cũng tên Frank Lampard) là cựu cầu thủ tuyển quốc gia Anh và West Ham, cũng là trợ lý HLV West Ham thời Lampard đá cho CLB phía đông London này những năm cuối thập niên 1990, vì vậy ai cũng cho rằng Lampard nhờ cha mới được đá chính.

Phong độ ổn định của tiền vệ này từ khi sang Chelsea cũng như cho tuyển Anh đã làm những người dù nghi ngờ khả năng của anh đến mấy cũng phải công nhận anh là một nhân tố không thể thiếu. Riêng với tôi, những gì liên quan đến Lampard trên sân cỏ luôn gắn liền với những bi kịch.

Một lần, anh đá thành công quả penalty trước Croatia cho tuyển Anh trong trận cuối cùng của vòng loại Euro 2008 nhưng sau đó Anh vẫn thua 2-3 và bị loại khỏi Euro. Lần khác vào mùa hè năm ngoái, pha ghi bàn rõ mồn một của anh vào lưới Đức cả thế giới công nhận đã vượt qua vạch vôi ngoại trừ trọng tài, tuyển Anh sau đó thua tan tác rời World Cup.

Mới tuần trước, bàn thắng đẹp trong hiệp phụ của “Frank ù” cho Chelsea làm CĐV áo xanh tưởng chắc mẩm một suất vào vòng trong Cúp FA, nhưng Everton đã gỡ hòa vào phút cuối rồi thắng ở lượt đá luân lưu.

“Bi kịch” hay không những quả penalty của Chelsea và tuyển Anh vẫn dành cho Lampard, dù đội hình cả hai nơi đều không thiếu ngôi sao chuyên đá phạt thành công. Sự điềm tĩnh và khả năng dứt điểm mạnh mẽ, chính xác của anh luôn tạo niềm tin và sẽ là những điều người hâm mộ nhớ về Lampard khi anh không còn thi đấu.

Khi “Frank ù” Lampard cất tiếng trở lại, CĐV Chelsea lại nhen nhóm những tia hi vọng trong cuộc đua giành ngôi vô địch.
HLV Ferguson nổi cáu với trọng tài
Chiến thắng 2-1 trước Manchester United (M.U) đã giúp Chelsea thu ngắn khoảng cách với M.U còn 12 điểm (Chelsea 48 điểm, M.U 60 điểm).
HLV Alex Ferguson đã chỉ trích trọng tài điều khiển trận đấu Martin Atkinson dữ dội, nhất là tình huống ông Atkinson cho đội Chelsea được hưởng quả phạt đền phút 79.
Trước đó, Rooney mở tỉ số cho đội khách M.U phút 29 và D.Luiz thực hiện bàn gỡ 1-1 cho Chelsea phút 54.

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

Khúc hát thiên nga của Chelsea

Nếu chỉ nhìn vào bảng xếp hạng hiện tại, nhiều người đồng ý với ông Ferguson khi cho rằng Chelsea đã hết hi vọng giành chức vô địch năm nay khi đang xếp thứ năm, ít hơn đội dẫn đầu Manchester United (M.U) đến 15 điểm.

Anelka (trái) và Torres được kỳ vọng sẽ giúp Chelsea có điểm - Ảnh: AFP

Dù Chelsea đá ít hơn một trận, đây cũng là một khoảng cách quá lớn khi mùa bóng đã bước vào giai đoạn nước rút. Tuy nhiên, trận đấu rạng sáng mai giữa Chelsea và M.U trên sân Stamford Bridge có thể cho người hâm mộ bóng đá thấy một “khúc hát thiên nga” của đội đương kim vô địch trước đối thủ M.U.

Chelsea hiện đang bị dồn vào đường cùng. Những cầu thủ thuộc thế hệ vàng của Chelsea với bộ tứ Terry, Lampard, Ashley Cole và Drogba đều ở độ tuổi “băm” và chững lại thấy rõ, chấn thương cũng lâu lành hơn thời trai trẻ. Nội bộ gần đây lại hơi lủng củng vì Torres mới về được trả lương quá cao (ngoại trừ Terry vào thời hoàng kim đã ký được hợp đồng với Chelsea, trong đó có điều khoản trung vệ người Anh này luôn được đảm bảo mức lương ít nhất bằng cầu thủ được trả lương cao nhất của Chelsea).

Trong khi đó, M.U đang hưng phấn sau chiến thắng tưng bừng 4-0 trước Wigan. Tiền đạo trẻ người Mexico Hernandez hiện đang muốn chứng tỏ mình để có được vị trí trong đội hình chính và có phong độ rất tốt, với 9 bàn thắng chỉ trong 17 trận mùa này. Nani rất khởi sắc, gần như tuần nào cũng ghi bàn đều đặn và xứng đáng là nhạc trưởng của “quỷ đỏ”. Berbatov tuy không chơi nhiều nhưng vẫn tạm dẫn đầu danh sách vua phá lưới của giải.

Dấu hỏi duy nhất đến thời điểm này là việc Rooney có khả năng bị cấm thi đấu ba trận do lỗi thúc khuỷu tay vào McCarthy cuối tuần qua. Trước trận đấu, số phận của Rooney sẽ được định đoạt bởi bản báo cáo của trọng tài và Liên đoàn Bóng đá Anh. Nếu anh bị cấm, M.U sẽ khá lận đận vì sau chuyến đi đến Stamford Bridge còn nhiều trận quan trọng nữa.

Quay trở lại Chelsea, hiện các CĐV đội bóng áo xanh đang nhìn về sân Reebok nơi Bolton thi đấu với ánh mắt tiếc nuối. Tiền đạo 21 tuổi người Anh Sturridge chưa được vào đội hình ra quân của Chelsea trong suốt mùa, hiện đang được cho Bolton mượn tạm và thi đấu rất khởi sắc cho đội bóng miền bắc với bốn bàn ghi được chia đều cho bốn trận tại giải ngoại hạng. Nhiều người nói đùa đáng lẽ ông Ancelotti nên cho Bolton mượn... Drogba và giữ Sturridge đá chính mới đúng.

Hiện Drogba đang phục hồi từ cữ sốt rét sau chuyến đi châu Phi cuối năm qua, nhưng ngay cả khi không bệnh bộ đôi Drogba - Torres vẫn thi đấu khá lập cập và không ăn ý. Phân tích cho thấy cả hai dù đá hai vị trí khác nhau nhưng xuống bóng và giành bóng trong khu vực cấm địa của đối phương với vị thế như nhau, vì vậy sẽ tự đụng độ và làm rối những pha tấn công của Chelsea. Khi một trong hai người đá với Anelka thì có kết quả tốt.

Ngụ ngôn Aesop kể về việc ông nông dân vào chuồng bắt ngỗng làm thịt đãi khách, đêm tối bắt nhầm thiên nga. Biết mình sắp chết, thiên nga chưa bao giờ hát trước đây lúc đó mới vươn cổ cất tiếng hát ai oán và kiêu hùng, nhờ vậy ông mới biết đó là thiên nga và thiên nga thoát chết.

Trước trận đấu, trang web chính thức của Chelsea đã đưa ra những thông tin như để trấn an tinh thần đội bóng và các CĐV, chẳng hạn như: “M.U chưa thắng trận nào ở Stamford Bridge dưới thời Abramovich”. Hơn lúc nào hết, Chelsea cần một trận thắng để giành ba điểm quý giá từ đối phương. Để giữ hi vọng giành ngôi vô địch và cho thế giới thấy mình là thiên nga, không phải gà vịt ngỗng, Chelsea chỉ có cách duy nhất là chiến thắng.

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Mãn nhãn “Barsenal”

Trong một phút hưng phấn khi theo dõi và bình luận trận đấu Arsenal-Barcelona lượt đi vòng 1/16 Champions League, bình luận viên Đài BBC đã “líu lưỡi” khi gọi các cầu thủ trên sân là... Barsenal. Sau đó anh tự bào chữa cho đỡ quê: “Ha ha, tôi nói lộn thành Barsenal. Mà cũng có lý đó chứ. Barsenal”.

Arshavin ăn mừng bàn ấn định 2-1 vào lưới Barca - Ảnh: AFP
Quả thật, trận đấu giữa hai đội được giới hâm mộ châu Âu xem như trận chung kết sớm, vì tuy Barca những năm gần đây có nhiều thành tích vang dội hơn Arsenal nhưng phong cách bóng đá của hai đội rất giống nhau, có chung lý tưởng đào tạo cầu thủ trẻ. Vì vậy các CĐV gọi đây là trận đấu Arsenal đá với Arsenal, hoặc Barca đá với Barca.

Chính HLV Guardiola của Barca, hiện là đội bóng ai cũng muốn “né”, cũng nói: “Tôi thích xem Arsenal chơi nhưng không thích là đối thủ đá với Arsenal. Họ không có lối đá nhường bóng như các đội khác”.

Cả hai đều có chung phong cách kỹ thuật, dồn vào nửa sân của đối phương, không cho đối phương có bóng mà tận dụng những đường chuyền bóng chính xác, sau khi ghi bàn vẫn tiếp tục tấn công dồn dập chứ không lùi lại. Lối đá đó được Barca áp dụng rất thành công trong hiệp một, khi các “pháo thủ” bắc London “tả tơi hoa lá” trước đẳng cấp đội khách.

Tiền vệ đội Arsenal Cesc Fabregas chính là tâm điểm của trận đấu vì anh đang được Barca săn lùng dữ dội. Nhưng xem hiệp một, tôi tự hỏi không biết Barcelona muốn Fabregas làm gì. Hàng tiền vệ của họ chính xác và điêu luyện như một trò chơi điện tử, nếu Fabregas về đội Barca sẽ thay ai? Không chỉ hàng tiền vệ, cả 11 cầu thủ đội bóng xứ Catalan đều là những hình ảnh kinh điển của bóng đá đẹp.

Trước trận đấu, trả lời phát biểu báo chí Pháp, tiền vệ Nasri của Arsenal nói: “Messi là một thần đồng nhưng tôi không sợ anh ấy. Chúng tôi không nên chỉ tập trung vào Messi. Barca là một tập thể: Xavi, Iniesta, Villa, Pedro... Nếu có kế hoạch kèm mỗi Messi thì chỉ vô ích”, và nói “pháo thủ” sẽ “không phải là một Arsenal ngây thơ của mùa bóng năm trước nữa”.

Tiếc thay trong hiệp một Arsenal vẫn là một Arsenal “ngây thơ”. Việc Villa ghi bàn vào phút 26 là một kết quả tất yếu, CĐV Arsenal thở phào nhẹ nhõm khi tiếng còi kết thúc hiệp đấu đầu tiên cất lên và tỉ số chỉ là 1-0 nghiêng về đội khách chứ không phải 3-0, 4-0.

Đến tận bây giờ không ai biết có phải ông Wenger cố ý để hiệp một diễn ra như vậy không, vì sau giờ giải lao Barca đã chậm đi thấy rõ và không giữ được sức thi đấu dồn dập suốt 90 phút.

Trong một hiệp hai khởi sắc, Van Persie đã tận dụng sai lầm của thủ môn Valdes sút vào góc hẹp gỡ hòa 1-1, trước khi Arshavin, gần đây bị chỉ trích vì phong độ xuống thấp, nhận đường chuyền của Nasri bắt nguồn từ pha tấn công của Fabregas sút tung lưới nâng tỉ số lên 2-1 chỉ năm phút sau.

Sau chiến thắng bất ngờ, ông Wenger cũng rất dè dặt và nói Arsenal là đội yếu hơn, nhưng “điều quan trọng là niềm tin chúng tôi có một cơ hội. Barcelona vẫn là kèo trên trong việc giành quyền vào tứ kết, nhưng bây giờ chúng tôi biết mình có khả năng thắng họ”.

Dù đội nào đi tiếp sau trận lượt về ở thủ phủ xứ Catalan đầu tháng 3, các CĐV khắp thế giới cũng sẽ được mãn nhãn một trận “Barsenal” nữa tại Nou Camp.
Bên lề
* Tiền vệ Samir Nasri (Arsenal) được báo điện tử Goal.com bình chọn là “Cầu thủ xuất sắc nhất” ở trận Arsenal thắng Barcelona 2-1. Hãng tin BBC nhận định chiến thắng của Arsenal trước Barcelona là một “cú sốc”.
BBC
* HLV Arsene Wenger (Arsenal) nói rằng đêm qua là “đêm đặc biệt” của Arsenal và ông hứa Arsenal tiếp tục trình diễn thứ bóng đá tấn công đẹp mắt ở trận lượt về làm khách tại sân Nou Camp của Barcelona.
Goal.com
* HLV Pep Guardiola (Barcelona) rất tiếc nuối sau khi Barcelona để thua Arsenal 1-2 dù đã dẫn bàn trước. Trả lời phỏng vấn của ITV, ông Guardiola cho biết: “Đó là một kết quả đáng tiếc, nhưng chúng tôi vẫn còn trận lượt về và rất nhiều cơ hội đi tiếp”.
Marca
GIÁNG UYÊN (London)

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Duyên nợ Arsenal - Barca

Thủ thành Lehmann bị thẻ đỏ nhưng Arsenal đang dẫn trước 1-0”. Anh bạn Edward từ đâu chạy lại hớt hải thì thào với tôi đang đứng ở cửa ngóng “tin nhạn” vào giờ giải lao. Hai đứa tôi nhìn quanh, rồi lén kéo sáu người còn lại chuồn khỏi hội nghị một cách êm thấm, ra ngoài kiếm quán có trực tiếp xem trận chung kết Champions League.

Robin van Persie (trái) và Fabregas sẽ là hai nhân vật đáng chú ý trong đội hình Arsenal - Ảnh: AFP
Mùa hè năm 2006 tôi ở trong đoàn đại biểu đến từ Anh tham gia hội nghị tại Thụy Sĩ, đất nước cảnh vật dễ hớp hồn người, đẹp đến nỗi “làm người ta mất tự chủ” (như nhà văn Anh Somerset Maugham đã viết về Thụy Sĩ vào Thế chiến thứ hai), lại hiếu khách và chu đáo nhưng phiền một nỗi không mê bóng đá cho lắm. Vì vậy đêm chung kết Champions League phía chủ nhà lại bắt đoàn ngồi nghe phát biểu rồi sau đó ăn tiệc, làm đoàn Anh ruột nóng như lửa đốt.

Cả tám người trong số chúng tôi tuy là CĐV nhiều CLB khác nhau nhưng đêm đó cùng quyết tâm sẽ cổ vũ Arsenal là đại diện cuối cùng của giải ngoại hạng. Sau khi Edward lén ra ngoài nghe ngóng rồi thông báo tình hình, chúng tôi chạy hụt hơi kiếm nơi xem.

Mới đây mà đã gần năm năm. Đêm đó Barcelona lội ngược dòng thắng Arsenal 2-1, tội nghiệp nhất là chàng tiền vệ người Pháp R. Pires: trận đấu cuối cùng tạm biệt Arsenal của anh kết thúc sớm vì anh bị thay ra từ phút thứ 20 bằng thủ môn dự bị Almunia do Lehmann bị đuổi.

Từ đó đến nay, hai đội như có duyên nợ gặp nhau thêm hai lần vào lượt trận tứ kết năm ngoái, khi họ hòa 2-2 trận lượt đi trên sân Emirates. Sau khi Barcelona dẫn trước 2-0, tiền vệ Theo Walcott vào sân thay người trong vòng hai phút với tốc độ nhanh nhẹn thường thấy đã ghi bàn rút ngắn tỉ số, trước khi Fabregas sút thành công quả phạt đền gỡ hòa vào những phút cuối trong trận đấu mà HLV Guardiola của Barcelona nói đây là hiệp đấu hay nhất ông từng xem trong đời.

Đến trận lượt về trên sân Nou Camp, cách biệt về đẳng cấp của hai đội mới lộ rõ, khi Barcelona thắng 4-1 với cả bốn bàn của Messi. Những CĐV Arsenal dù thiên vị đội nhà đến mấy cũng phải phục Barcelona thắng xứng đáng, vì đội bóng bắc London so với đối thủ xứ Catalan trong trận đó giống như những cậu bé so với những người đàn ông trưởng thành.

Khi Messi đoạt danh hiệu quả bóng vàng thế giới, HLV Wenger đã khen ngợi: “Messi giống như Play Station”, ý nói tiền đạo người Argentina chơi hay đến nỗi giống như một trò chơi điện tử được lập trình tinh tế chứ không phải người bình thường.

Trong trận chung kết Champions League năm 2006, tiền đạo Robin van Persie ngồi ghế dự bị không được vào sân phút nào, và cả hai trận năm ngoái “Robin trùm mền” chấn thương cũng không được thi đấu. Tuy nhiên phong độ hiện nay của tiền đạo Hà Lan đang rất khởi sắc, anh là cầu thủ ghi nhiều bàn nhất Giải ngoại hạng từ đầu năm đến nay với 10 bàn chỉ trong sáu tuần.

Chamakh vốn đang bị thất sủng từ khi Van Persie trở lại (ban đầu Chamakh được nghỉ ngơi vì đá quá nhiều vào nửa đầu mùa bóng nhưng ngay cả khi đã “lại sức” vẫn chỉ là cầu thủ dự bị do Van Persie đá quá tốt) cũng nói: “Van Persie đang đi trên nước. Tôi hoàn toàn ý thức được vị trí dự bị của mình”, và dự đoán Van Persie sẽ làm nên chuyện trước Barcelona.

Trận cầu “duyên nợ” Arsenal - Barcelona(*) rạng sáng mai hứa hẹn lối chơi bóng ngoạn mục làm mãn nhãn các CĐV yêu bóng đá trên khắp hành tinh.

GIÁNG UYÊN (London)
__________

(*) Trận Arsenal - Barcelona trong khuôn khổ lượt đi vòng 1/16 Champions League sẽ được kênh VTV3 và K+ THTT 2g45 ngày 17-2.

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Yêu không oán trách

Trước trận derby thành Manchester đêm nay, các CĐV Man United (M.U) và Man City (M.C) dành riêng “nỗi niềm” cho Rooney và Tevez: “Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi” sau khi hai cầu thủ này viện đủ lý do để rời CLB và chỉ ở lại khi được đáp ứng yêu cầu tăng mức lương dội trần vào cuối năm qua.

Tevez (trái) sẽ là tâm điểm của trận đấu - Ảnh: AFP
Nếu là người hâm mộ bóng đá Anh, chắc hẳn bạn đã biết vụ Rooney đòi rời M.U với lý do anh thấy đội bóng áo đỏ “không đủ tham vọng”. Ngay cả HLV Alex Ferguson vốn cứng rắn cũng phải “xuống nước” với Rooney, rồi tăng lương cho tiền đạo này. Sau khi được tăng lương (được cho vào khoảng 200.000-250.000 bảng Anh/tuần), không thấy Rooney nói năng gì nữa.

Tevez có lẽ “nóng mặt” với đồng nghiệp phía nam thành phố Manchester nên gần như ngay sau đó anh cũng đệ đơn đòi rời khỏi M.C. Lý do đội bóng “không đủ tham vọng” đã được Rooney xài nên anh viện lý do khác nghe rất “hoàn cảnh” là muốn được sống gần hai con gái nhỏ ở Argentina (vợ chồng Tevez ly thân và vợ giành được quyền nuôi con). Sau khi Tevez được tăng lương, trở thành cầu thủ cao giá nhất giải ngoại hạng với mức 286.000 bảng Anh/tuần, hai con gái nhỏ của anh vẫn sống ở Argentina nhưng không thấy anh nhắc tới, cũng có thể vẫn nhớ nhưng để trong lòng chăng?

Đây có lẽ là năm cuộc đua giành chức vô địch hấp dẫn nhất trong nhiều năm trở lại đây, khi từ đầu mùa tới giờ có đến năm đội đua tranh dữ dội và mới đây có thêm phượng hoàng Liverpool hồi sinh từ tro tàn. Bởi vậy cả hai đội bóng lớn ở Manchester đều muốn giữ lại những cầu thủ giỏi để nuôi tham vọng nâng cúp vào tháng 5. Nhưng điều làm người hâm mộ ngạc nhiên là việc các CĐV không xem chuyện cầu thủ làm mình làm mẩy là một điều đáng trách, mà vẫn tiếp tục ủng hộ những người đã gần như phản lại mình.

Tình yêu bóng đá là một thứ tình “không than van và không trách oán”, như lời bài hát Kiếp đam mê của Duy Quang. Thật khó hiểu một đất nước như Anh, chính khách phạm một lỗi lầm dù nhỏ đến mấy cũng bị nói không ra gì, tỉ lệ ly dị của các cặp vợ chồng nằm trong số cao nhất thế giới, thỉnh thoảng không hài lòng với công việc lại tổ chức đình công. Thế nhưng tình yêu dành cho các CLB bóng đá lại gần như mù quáng và nghiệt ngã.

Trở lại với trận derby cuối tuần này, lần cuối cùng hai đội Manchester gặp nhau trong cuộc đua giành chức vô địch giải diễn ra đã rất lâu, từ năm 1968 (vì sau đó M.C chỉ là một đội hạng trung, không bao giờ là đối thủ đáng gờm của “quỷ đỏ”). Năm đó M.C thắng 3-1 và giành luôn chức vô địch lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng cho đội bóng áo xanh nên họ cần một trận thắng tương tự để nuôi hi vọng giành cúp lần ba.

Tevez hiện đang đá lên chân với hat-trick cuối tuần qua vào lưới West Brom và vừa phát biểu cách đây vài ngày: “Tôi không nghĩ có ai khác yêu chiếc áo này hơn tôi”, như thể sợ tình cảm của mình với màu áo xanh bị nghi ngờ. Trong khi đó, chủ nhà M.U có thành tích sân nhà tốt nhất giải, thắng toàn bộ các trận trên sân Old Trafford và chỉ phải chia điểm với duy nhất West Brom. Tinh thần “quỷ đỏ” đang chao đảo do vừa thua đội đàn em Wolves ở vòng 26 nên họ cũng cần một trận thắng để lấy lại tinh thần.

Đêm nay hàng triệu CĐV hai đội sẽ hướng về Manchester, cầu mong Rooney và Tevez “tôi xin người cứ gian dối nhưng xin người đừng lìa xa tôi” và hãy ghi bàn, còn bản thân tôi lại không hứng thú xem trận đấu mà sẽ đắp mền đọc truyện Jane Austen, chờ hai tiếng sau theo dõi những trận khác vui hơn.

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Vòng đấu đảo điên

Vòng đấu thứ 26 Giải ngoại hạng Anh cuối tuần qua lập kỷ lục không chỉ vì số bàn thắng ghi được mà còn vì diễn biến và những kết quả chung cuộc đảo điên...

Tiền vệ Tiote của đội Newcastle vui như tết sau khi thực hiện bàn gỡ 4-4 vào lưới Arsenal ở phút 87 - Ảnh: AFP
Sau tiếng còi kết thúc hiệp một của lượt sáu trận diễn ra đêm 5-2 (giờ VN), trọng tài điều khiển trận Everton - Blackpool phải được cảnh sát đi kèm hai bên để tránh đám đông quá khích vì trước đó ông đã không công nhận bàn thắng của đội chủ nhà (không cho đội chủ nhà được hưởng phép lợi thế mà ngừng trận đấu để Everton thực hiện quả đá phạt mặc dù Everton đã ghi bàn). Trọng tài bắt trận Tottenham - Bolton cũng bị la ó vì yêu cầu Van der Vaart đá lại trái phạt đền với lý do có hai cầu thủ Tottenham chạy vào khu vực 16,50m.

Trong lúc đó, Man City dẫn West Brom 3-0 với hat-trick mừng sinh nhật chính mình của Tevez. Còn hàng trăm CĐV Newcastle lục tục kéo nhau về vì đội nhà đang bị Arsenal dẫn trước 4-0.

Chỉ sau đó, những diễn biến “đảo điên” như lời dân xem bóng đá ở Anh bàn luận mới thật sự bắt đầu. Newcastle tận dụng việc thi đấu hơn người khi Diaby của Arsenal bị thẻ đỏ để có một trong những cuộc lội ngược dòng ngoạn mục nhất lịch sử giải ngoại hạng, gỡ hòa 4-4 với cả bốn bàn ghi được trong vòng hơn 20 phút cuối trận. Các CĐV lúc nãy bỏ về sau đó quay lại năn nỉ cho vào sân nhưng không được.

HLV Pardew hớn hở nói sau trận này ông sẽ “lật lại sách lịch sử của Arsenal xem có đội nào làm được như vậy chưa”, trong khi HLV Wenger kết thúc phỏng vấn bằng câu “nói lẫy”: “Ý kiến của tôi không quan trọng gì hết”. (Trận đấu có những quyết định khó hiểu của trọng tài, nhất là quả phạt đền thứ hai cho Newcastle và việc Nolan cũng có lỗi nắm cổ xô đối phương như Diaby nhưng chỉ bị thẻ vàng).

Ngày 5-2 cũng làm nên kỷ lục mới cho lịch sử giải ngoại hạng với 41 bàn thắng được ghi (kỷ lục cũ là 36 bàn tuần cuối tháng 11-2010). Man City - West Brom là trận duy nhất kết thúc với tỉ số giữ nguyên như hiệp một, kết thúc chuỗi thi đấu bết bát của đội khách đến từ vùng Midlands làm HLV Di Matteo bị sa thải gần như ngay lập tức. Everton tạm quên bàn thắng không được công nhận và Saha ghi được bốn bàn giúp đội nhà thắng 5-3 trong mười phút cuối cùng nghẹt thở.

Cao trào của cả vòng đấu có lẽ là việc Manchester United dù tung ra đội hình mạnh nhất và dẫn trước 1-0 vẫn bất ngờ thua đội cuối bảng Wolves 1-2. Trận đấu kết thúc với việc tiền vệ Scholes chơi bóng bằng tay trong vòng cấm địa của đối phương, hành động được nhiều tờ báo Anh gọi là “chứng tỏ sự tuyệt vọng của M.U”. Kết quả này đã chấm dứt chuỗi 29 trận bất bại của M.U.

Riêng các CĐV Arsenal được an ủi vì kết quả bất ngờ ở Wolves đã làm mọi người tạm quên trước đó hơn hai giờ Arsenal đã thi đấu tệ như thế nào. Và đến ngày 6-2, các CĐV M.U cũng được an ủi vì Chelsea thua Liverpool 0-1 ngay trên sân nhà. Kết quả đã giúp Liverpool vươn lên vị trí thứ sáu sau bốn trận thắng liên tiếp, đồng thời không bị thủng lưới bàn nào, một kết quả không ai ngờ “King Kenny” (tên CĐV đặt cho HLV đội Liverpool Daglish) có thể làm được.

Có thể nói vòng đấu kịch tính cuối tuần trùng với mồng 3 và 4 tết VN là món quà Giải ngoại hạng dành cho dân VN ghiền bóng đá đang được nghỉ tết.

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

“Điếc không sợ súng”

Cách đây vài năm, ở Anh có dự án “Chân dung nước Anh”. Trong số 12 biểu tượng đầu tiên được chọn có xe buýt hai tầng, văn hóa uống trà, Stonehenge và FA Cup, cũng là biểu tượng thể thao duy nhất trong danh sách. Điều đó chứng tỏ sức hấp dẫn và tầm quan trọng của cúp đấu knockout có lịch sử lâu đời nhất thế giới này.

Các cầu thủ Stevenage - đội đang chơi ở giải League Two - ăn mừng chiến thắng bất ngờ trước Newcastle ở vòng 3 Cúp FA. Stevenage sẽ gặp Reading ở vòng 4 đêm nay - Ảnh: Reuters
FA Cup ra đời cách đây đúng 140 năm với mục đích tạo ra một giải đấu, trong đó tất cả CLB không kể lớn nhỏ ở Anh đều được mời, từ giải ngoại hạng đến những đội nghiệp dư không nằm trong hạng nào. Bởi vậy mới có những cầu thủ “suốt tuần làm thợ mộc, thứ bảy thi đấu với Chelsea”. Mỗi cuối tuần có FA Cup là cả nước như ngày hội, vui hơn những trận ở giải ngoại hạng nhiều.

Sức quyến rũ lớn nhất của FA Cup đối với nhiều người hâm mộ là việc các đội nhỏ trình diễn lối đá theo phong cách “điếc không sợ súng”. Nếu xem giải ngoại hạng, dù giữa đội đầu bảng với đội cuối bảng, sẽ thấy sự thận trọng nhất định ở cả hai bên. Trong khi đó ở FA Cup, các đội nhỏ đều thi đấu “thí xác” và vì vậy tạo ra một vẻ đẹp riêng cho bóng đá, không phải cái đẹp chuyên nghiệp hay đẳng cấp quốc tế, mà là cái đẹp của sự hồn nhiên.

Nhìn vào những kết quả bắt thăm, nếu thấy những trường hợp đội lớn gặp đội nhỏ, chúng ta cứ tưởng đội nhỏ sẽ vì sợ thua mà tiếc rẻ không được đá với đội ngang cơ để có cơ hội vào vòng trong. Thật ra họ vui lắm, cơ hội được đá với các đội huyền thoại đâu dễ có, nếu thắng thì không còn gì để nói nhưng nếu thua cũng không đến nỗi quê độ, giống như chơi quần vợt nếu thua Federer sẽ oai hơn nhiều so với thua đối thủ tên “Tèo” hay “Tí”.

Phong cách “điếc không sợ súng” thể hiện qua lối đá gần như theo trường phái bóng đá tổng lực, tất cả đều lăn xả hết mình. Nếu bị đội lớn dẫn bàn là HLV tung thêm tiền đạo vào, không sợ gì hết. Hậu vệ chạy khắp sân, tham gia tấn công liên tục. Còn CĐV nhảy múa hò reo lớn gấp trăm lần CĐV các đội ở giải ngoại hạng, đội càng nhỏ la càng lớn. Đặc biệt, họ hay chế lời bài hát bôi bác đối phương khá buồn cười, ví dụ hát theo bài This old man: “Ông già tôi bảo tôi rằng Bryan Robson bị... giang mai” (Bryan Robson là huyền thoại bóng đá Anh thập niên 1980, từng nhiều năm là đội trưởng Manchester United và tuyển quốc gia Anh). Cầu thủ hay CĐV đội lớn bị bôi bác cũng mặc kệ vì sẽ không có dịp thi đấu chung nữa.

Trong lịch sử hơn trăm năm của FA Cup, đã có rất nhiều trường hợp đội yếu làm nên chuyện lớn khi bất ngờ lật đổ đội đẳng cấp cao hơn gấp nhiều lần. FA Cup rất quan trọng nên đội nào dù lớn mấy cũng tung ra đội hình mạnh nhất, không sử dụng cầu thủ dự bị như Carling Cup nên không thể đổ thừa. Năm nay, bất ngờ duy nhất tới thời điểm này là việc Stevenage, đội đang nằm giữa bảng xếp hạng của League Two - dưới Giải ngoại hạng ba bậc, loại Newcastle United. Năm ngoái có Leeds United loại M.U và Stoke loại Arsenal.

Chủ nhật này, chúng tôi sẽ đến sân Emirates xem trận FA Cup giữa Arsenal và Huddersfield Town, đội đang thi đấu ở League One. Một trận đấu hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn giữa “pháo thủ” với một điển hình phong cách “điếc không sợ súng”.

Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Robin báo mùa xuân

Ở Anh, trên thiệp mùa đông thường có hình những con chim robin ức đỏ nổi bật giữa cây trụi lá hoặc sân tuyết phủ. Đây là loài chim được yêu thích nhất đảo quốc này nhờ ngoại hình mập mạp dễ thương, hay nhảy trên chân nhỏ xíu trong vườn hoặc đứng hót dưới đèn đường làm vui những đêm mùa đông lạnh giá.

Van Persie ăn mừng bàn thắng trong trận gặp Wigan - Ảnh: Reuters
Tháng 1 thường là tháng lạnh nhất trong năm ở Anh, nhưng CĐV của Arsenal năm nay lại thấy ấm áp và vui như mở hội nhờ một “Robin ức đỏ” đến từ Hà Lan. Anh hay bị gọi là Robin Van Injured (Robin Van chấn thương) vì từ đầu mùa tới giờ gặp chấn thương triền miên. Cách đây vài tháng, tiền đạo này có thêm tên mới “Robin trùm mền” (Robin Van Duvet. Sở dĩ có tên này vì anh chấn thương hoài, chắc chỉ ở nhà đắp mền ngủ hoặc coi tivi, không làm gì được cho CLB).

Tuy nhiên, Van Persie đã trở lại đầy ngoạn mục vào năm mới. Trong ba trận thắng 3-0 từ đầu tháng tới giờ của Arsenal tại Giải ngoại hạng, mình anh ghi được sáu bàn, chưa kể một bàn vào lưới Leeds United trong khuôn khổ Cúp FA.

Trả lời phỏng vấn truyền hình sau khi lập hat-trick trước Wigan dù sút hỏng quả penalty thứ 7, anh nói: “Đây là hat-trick đầu tiên trên đất Anh của tôi, lúc trước có nhiều lần suýt được nhưng toàn bật xà ngang, cột dọc hoặc bị thủ môn bắt. Nhưng quan trọng không phải là việc tôi ghi được hat-trick, mà là Arsenal giành được 3 điểm”.

Câu trả lời khác xa với hình ảnh chàng trai trẻ 20 tuổi “ngơ ngác” đến London từ Feyenoord cách đây gần bảy năm (giống Robin trong truyện tranh Batman và Robin). Và đặc biệt khác xa hình ảnh chàng tiền đạo tuyển Hà Lan trong khuôn khổ vòng bảng ở bảng tử thần World Cup 2006, trong một pha về sân nhà giúp hậu vệ phòng thủ đã nhào ra dùng... tay cố bắt bóng, không phải chỉ đụng tay mà dùng cả hai tay cố ôm bóng y hệt một thủ môn, may mà anh không bắt được bóng và trọng tài không nhìn thấy.

Đó là thời điểm tôi ở VN đi xem bóng đá khuya với bạn, được một trận cười nhưng thầm lo trong lòng: “hậu duệ” của Dennis Bergkamp ở Arsenal đây sao?

Kể từ đó tôi hay theo dõi Van Persie và có may mắn được xem anh chơi trực tiếp trên sân nhiều lần. Anh rất có duyên với những “set pieces” (những pha bóng được thực hiện sau khi trọng tài cho tạm dừng trận đấu như phạt góc, phạt trực tiếp, penalty, ném biên...) nên thường được chỉ định thực hiện đá phạt. Nếu một cầu thủ khác của Arsenal thực hiện “set pieces”, CĐV trên sân cũng kêu gào và vỗ tay gọi tên Van Persie.

Một người bạn của tôi đi xem bóng đá trên sân nhiều năm đã nói: “Năng lượng của cầu thủ có được từ CĐV trên sân, năng lượng CĐV trên sân cũng đến từ cầu thủ”. Câu nói đó áp dụng cho những cầu thủ như Van Persie.

Chỉ cần lần đầu xem anh thi đấu cách đây gần hai năm trên sân Emirates, tôi cũng nhận thấy nguồn năng lượng anh truyền cho khán giả dồi dào đến mức nào. Không phải chỉ từ những cú xuống bóng hay sút phạt mạnh mẽ, mà còn là khoảnh khắc anh đứng trước góc phạt vung tay gọi CĐV, những pha ăn mừng như thể tặng riêng cho khán giả...

Có những lúc “Robin trùm mền” liên tục bị chấn thương nặng đến mức CĐV Arsenal lại lo anh bị giống như Marco Van Basten, cầu thủ Hà Lan thế hệ đàn anh phải giã từ sự nghiệp sớm. Hi vọng điều này sẽ không xảy ra với bất cứ ai, nhất là với Van Persie, vì các khán giả yêu thích đội Hà Lan cũng như Arsenal sẽ nhớ nguồn năng lượng anh truyền đến trên sân cỏ, như một “Robin ức đỏ” báo mùa xuân.

Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Buồn người vui ta

Vào những trận đấu có các HLV đang trên bờ vực bị sa thải, CĐV đối phương thường hay hát bài Guantanamera, bài hát Cuba nổi tiếng rất được ưa chuộng trên thế giới, ở VN những năm 1990 cũng thường nghe.
Hình ảnh đầy thất vọng của HLV Grant trong trận West Ham thua Arsenal 0-3 - Ảnh: Reuters
Khi tôi đứng trên sân Boleyn Ground thứ bảy vừa rồi xem trận West Ham - Arsenal, CĐV Arsenal sau khi hát bài đó tiếp tục đổi lời thành “Bị sa thải trong vòng một giờ. Ông sẽ bị sa thải trong vòng một giờ”. Trước trận đấu, những ai mê bóng đá mở tivi hoặc các trang web thể thao sẽ thấy tràn ngập tin Avram Grant sẽ bị thay sau trận gặp Arsenal bằng Martin O’Neill, mặc dù trước đó vừa giành chiến thắng 2-1 trước Birmingham ở lượt đi bán kết Carling Cup.

Trong một trận đấu diễn biến gần như chỉ nghiêng về phía đội khách, thỉnh thoảng lúc các cầu thủ chấn thương hoặc chuẩn bị sút phạt, trận đấu tạm ngưng, tôi lại đưa mắt nhìn về khu vực HLV. Tôi không thấy được những biểu hiện trên gương mặt hai người, chỉ thấy ông Grant đứng im lặng như tượng gần đường biên suốt trận đấu.

Vào cuối trận, trong khi các cầu thủ West Ham đi xuống đường hầm không chào khán giả (vì hầu hết đã bỏ về sớm sau khi đội bóng bị dẫn trước 0-3), HLV Grant đứng lại vỗ tay chào tạm biệt rồi rút khăn quàng cổ đang đeo ném lên tặng CĐV trung thành còn lại trên sân.

Thật ra tôi không thấy “tội”, hay “thông cảm” cho ông Grant (hay ông Hodgson, hay sắp tới là Houllier, Ancelotti...) như nhiều người thường nghĩ. Đã làm nghề HLV thì phải nhắm tới những lúc như thế này, nếu không làm được tốt tất yếu phải ra đi. Người duy nhất trong vòng vài năm nay bị sa thải không công bằng, theo tôi, là ông Chris Hughton, cựu HLV Newcastle.

Còn đối với ông Grant, mùa bóng này West Ham quá bết bát. Đây là thời điểm tối quan trọng vì “những cây búa” (biệt danh của đội bóng) đang trong cuộc đua giành sân Olympic đang xây dựng ở Stratford, phía đông London, với Tottenham, sau khi Thế vận hội kết thúc vào mùa hè năm sau. Nếu West Ham bị xuống hạng, xem như cầm chắc mất sân cho Tottenham.

Quá khứ huy hoàng là HLV duy nhất đưa Chelsea vào chung kết Champions League không giúp được gì cho HLV Grant. West Ham trong trận đấu với Arsenal không thể hiện bất cứ ham muốn chiến thắng nào, vẻ mặt rầu rĩ của ông Grant đã nói lên được cục diện trận đấu.

CĐV Arsenal xung quanh tôi không ai ngồi trên ghế, tất cả đều đứng suốt trận hò reo. 2.000 người cổ vũ đội khách lại át giọng hơn 30.000 CĐV đội nhà. Có một bài hát khác được lặp đi lặp lại là: “Chúng ta sẽ không bao giờ thi đấu với mi nữa” (ý nói West Ham mùa sau sẽ xuống hạng, không có dịp đá với Arsenal).

Hai cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu là Wilshere và Van Persie. Cầu thủ 19 tuổi Wilshere tuy không ghi được bàn nào nhưng thật sự là nhạc trưởng của trận đấu, làm Fabregas mờ nhạt hẳn. Còn Van Persie là cầu thủ quan tâm đến CĐV nhất. Trong tất cả tình huống đá phạt góc ở hiệp hai, khi cầu môn West Ham ở phía CĐV Arsenal đứng, anh đều la to và dùng tay ra hiệu cho CĐV hát nữa để cổ động tinh thần. Hai lần ghi bàn, nhất là quả penalty ấn định tỉ số 3-0, anh đều chia sẻ với CĐV rất nhiệt tình, làm chúng tôi có lặn lội đường xa cũng thấy vui.

Hai tuyến xe điện ngầm từ Upton Park đều bị ngưng đúng ngày diễn ra trận đấu, xe buýt vài phút một chuyến không chở nổi vài chục ngàn CĐV nên chúng tôi đi bộ hơn năm cây số tới trạm xe lửa gần nhất. Tuy sân West Ham ở London nhưng đi xem trận đấu hết tổng cộng cả ngày trời, về đến nhà người hâm mộ Arsenal ai cũng “liệt giường” nhưng đều vui như mở hội. “Vui ta” thì “buồn người”, nhưng biết làm sao được?

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Đất khách

Hôm nay tôi sẽ vượt “đường xa vạn dặm” đến West Ham xem Arsenal thi đấu. Đúng nghĩa đường xa vạn dặm vì sân Boleyn Ground của West Ham tuy cũng ở London nhưng tận phía đông, chỉ có hai tuyến xe điện ngầm đi đến và cả hai đều bị ngưng vào đúng hôm nay để sửa chữa.

Tiền đạo Andrey Arshavin (giữa) - niềm hi vọng của Arsenal trong trận gặp West Ham - Ảnh: AFP
Có đi cổ vũ ở xa mới thấy được tình cảm CĐV với đội bóng. Trên sân nhà, được che chở bởi vài chục ngàn CĐV cùng hội cùng thuyền hò reo “ăn hiếp” trọng tài và đối phương, tình cảm đó vẫn không lớn bằng khi là một cá thể trong nhóm nhỏ đơn độc trên đất khách xa lạ. Những trận đấu tôi đi xem trên đất khách ít hơn xem trên sân nhà, nhưng đều để lại nhiều kỷ niệm làm mỗi lần nghĩ đến tình yêu bóng đá Anh trong tôi lại dậy lên.

Trận đấu đầu tiên tôi xem trên sân khách cách đây gần bảy năm ở League One, dưới Giải ngoại hạng hai bậc, đến sân Bristol City cổ vũ đội Luton Town của anh bạn Alastair. Tôi nhớ nhân viên an ninh hỏi chúng tôi đúng một câu: “Đội nhà hay đội khách?” (Home or Away?). “Đội khách”, chúng tôi trả lời, rồi được dẫn vào khu vực khách có lối đi riêng. Sau này xem bóng đá nhiều nơi tôi mới biết các sân vận động lớn đều đánh dấu sẵn các lối vào trên vé, không như sân nhỏ Ashton Gate tôi đến năm nào.

Hôm đó đội Luton Town thắng 2-1, chúng tôi rời sân khá hớn hở, chưa kịp mở miệng khen đội mình đá hay quá thì Alastair đã lôi tôi vào xe, đóng sập cửa xe thì thào: “Trời ơi, mình là khách, mình thắng trên sân của “nó”, CĐV đang tức giận biết mình cổ vũ đội khách có khi gây sự, phiền phức lắm. Mấy lúc này phải giữ thái độ trung lập”.

Lời dặn của anh tôi ghi nhớ nhất khi đến Old Trafford xem M.U tiếp Arsenal vào đầu mùa bóng 2009-2010, vì tôi cổ vũ Arsenal nhưng vé dành cho đội khách rất ít không mua được nên đành lấy vé ngồi ở khu vực CĐV quỷ đỏ. Theo đúng luật, bạn không được làm vậy và nếu CĐV xung quanh bạn phát hiện có thể yêu cầu an ninh mời bạn ra khỏi sân, nên tôi miễn cưỡng vỗ tay cho mỗi pha tấn công của đội chủ nhà mặc dù thỉnh thoảng vẫn nhìn xuống dàn CĐV Arsenal chỉ có một nhóm bên dưới với ánh mắt “u buồn”.

Ồ, những trận trên đất khách! Sân Craven Cottage của Fulham có một khu dành cho cả CĐV chủ nhà, khách và trung lập để dễ bán hết vé, cũng là khu tôi ngồi quay lưng lại với sông Thames gió thổi lạnh tê tái cõi lòng. Sân Stamford Bridge của Chelsea cố ý làm khu vực khán đài của đội khách thấp hơn đội nhà, HLV và các cầu thủ dự bị đội khách phải ngước lên mới thấy diễn biến trên sân, ai cũng ngao ngán “Chelsea làm vậy là chơi không đẹp”. Sân St Andrews của Birmingham khét tiếng bạo lực đám đông, một trong những “chiêu” CĐV đội Birmingham thường dùng là giả bộ hỏi giờ, nếu bạn trả lời bằng giọng London là họ lẳng lặng tìm cách gây hấn!

Và hôm nay, một ngày mùa đông London giống như miền quê VN trong truyện Đất khách của Lý Lan, nơi “khí lạnh và sương mù, không rõ từ những đỉnh đồi chung quanh rải xuống hay từ những ao mương ở vùng lòng chảo tỏa lên, bảng lảng khắp nơi, pha mờ cảnh trí thành một bức tranh thủy mặc lung linh”, tôi sẽ đến “đất khách” Upton Park, nơi đội chủ nhà đã đè bẹp M.U 4-0 hơn tháng trước ở tứ kết Carling Cup, để cổ vũ cho các pháo thủ Arsenal - đội không biết đến mùi chiến thắng trong ba trận gần nhất tính ở mọi đấu trường.

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

"Tôi không quen những trận kiểu thế này"

Trận đấu được chờ đợi nhất vòng 22 Giải ngoại hạng Anh giữa Arsenal và Man City trên sân Emirates rạng sáng 6-1 (giờ VN) lại là trận duy nhất kết thúc với tỉ số hòa không bàn thắng.

Joe Hart - “người hùng” của M.C - cười hạnh phúc trên sân Emirates - Ảnh: Reuters
Mùa bóng năm ngoái, cũng sau trận hòa 0-0 với Man City trên sân Emirates, khán giả còn nhớ HLV Wenger lắc đầu ngao ngán khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình: “Tôi không quen những trận đấu kiểu thế này”. Năm nay có lẽ ông vẫn... chưa quen nên diễn biến giống y hệt!

Ở lượt đi vào tháng 10-2010, các pháo thủ đã thắng đội bóng nhà giàu 3-0 trên sân khách. Tuy nhiên tỉ số này không phản ánh đúng thực lực hai đội vào thời điểm đó, khi Boyata của Man City bị thẻ đỏ ngay từ phút thứ 5 khiến đội chủ nhà chơi gần như toàn bộ trận đấu chỉ với mười người. 0-3 cũng là kết quả thua đậm nhất của Man City từ đầu mùa tới giờ, tuy nhiên dường như đội bóng áo xanh lại không nung nấu ý chí rửa thù cho lắm.

Lối đá “chắc cú” của Man City làm chúng tôi tưởng không phải đang theo dõi Giải ngoại hạng Anh mà là xem đội tuyển quốc gia Ý hoặc những CLB trong giải Serie A thi đấu. Ông Mancini quả đã để lại di sản bóng đá Ý đậm nét từ sự nghiệp nhiều năm làm HLV Fiorentina, Lazio và Inter Milan.

Phong cách phòng thủ chặt và ru ngủ đối phương không được nhiều người ưa thích nhưng là một phong cách hiệu quả. Ông đem các học trò đến sân Emirates để lấy kết quả hòa và đã đạt được mục đích.

Vậy là bốn lần đến Emirates gần đây nhất, đội bóng áo xanh không ghi được bàn nào. Ngay cả Tevez, “hung thần” của các thủ môn và tạm xếp thứ nhì danh sách vua phá lưới giải ngoại hạng, cũng không có duyên ghi bàn vào lưới Arsenal.

Trong số mười trận đối đầu các pháo thủ gần đây khi khoác áo lần lượt ba đội West Ham, M.U và Man City, Tevez chỉ ghi được đúng một bàn. Trên sân Emirates rạng sáng qua, anh bị thay ra ở những phút cuối, một điều khá hiếm thấy.

Sau một thời gian dài bị khủng hoảng lực lượng do chấn thương, Arsenal hiện đang thừa tiền vệ và tiền đạo, đến nỗi mới đây HLV Wenger lên tiếng muốn đưa Vela cho CLB khác mượn để anh có cơ hội được cọ xát nhiều hơn. Nasri đã ghi được chín bàn, nhiều hơn hai mùa bóng trước cộng lại. Walcott đã bắt đầu “biết suy nghĩ” khi đá bóng, không còn đơn thuần là một cầu thủ chỉ giỏi chạy nhanh.

Đó là chưa kể lực lượng Arshavin, Bendtner, Fabregas, Chamakh, Song, Rosicky.

Các chân sút của Arsenal dù ghi được nhiều bàn thắng nhất giải ngoại hạng tới thời điểm trước vòng đấu cũng đều không hạ được Hart. Anh hiện là thủ môn xuất sắc nhất với nhiều pha cứu nguy điệu nghệ, chỉ mới để lọt lưới 16 bàn sau 22 trận, trong đó có 11 trận giữ sạch lưới không thua bàn nào cho đội áo xanh.

Gần như cả trận đấu Fabianski của Arsenal không phải thực hiện một pha cứu nguy nào, trong khi Hart vất vả làm việc liên tục, đáng kể nhất là pha bay người đấm bóng từ cú sút phạt của Van Persie. Những ai không thích Man City dù sao cũng “an ủi” hi vọng Hart sẽ cống hiến cho đội tuyển quốc gia Anh được như vậy.

Cũng trong vòng đấu này, các ứng cử viên chức vô địch đều có kết quả tệ: Tottenham thua Everton 1-2 còn Chelsea bất ngờ ngã ngựa 0-1 trước Wolves đang đứng chót giải. Vì vậy M.U là đội “phơi phới” nhất vì giành được 3 điểm quý giá để giữ vững ngôi đầu bảng.

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

"Năm mới phát tài" của các đội bóng lớn

Những trận đấu ngày đầu năm tại Giải ngoại hạng Anh không trận nào có kết quả hòa, các đội lớn đều khởi đầu năm mới tốt đẹp và giành trọn 3 điểm.

Manchester United ăn mừng chiến thắng trước West Brom - Ảnh: Reuters
Chơi bóng vào hai ngày Boxing Day (26-12) và New Year’s Day (1-1) là truyền thống bóng đá ở Anh, cũng giống như việc ở đây xem bóng đá tại pub (quán rượu, bia địa phương) chứ không vào quán cà phê. Ông Tom, từng đi xem bóng đá từ những năm thập niên 1960, nói với vẻ “hoài cổ”: “Hồi đó cứ ngày đầu năm tôi chở con đi tới sân vận động. Vé rẻ, dễ mua, chỗ đậu xe gần ngay sân. Cầu thủ được trả lương ít lắm, không ai giàu như bây giờ. Ngày đầu năm giải hay sắp xếp những trận derby hai đội địa phương gặp nhau để xem xong về nhà cho nhanh”.

Còn hôm nay, nếu nhìn vào bảng thi đấu ngày 1-1 không thấy bất cứ một trận derby nào. Trang web chính thức của giải (premierleague.com) đã nhấn mạnh Liên đoàn Bóng đá Anh (FA) cố ý tránh không sắp xếp những trận giữa hai đội cùng địa phương vì những trận đó dễ có gây hấn, cãi cọ và cả đánh nhau (hàng xóm lúc nào cũng ghét nhau hơn ở xa “khuất mắt”).

Trong trận đấu sớm, sau khi sẩy chân hòa Birmingham vào phút cuối lượt đấu Boxing Day, M.U đã giành chiến thắng sát nút 2-1 trước West Brom trên sân khách. Ngày đầu năm cũng đánh dấu bàn thắng đầu tiên của Rooney cho M.U từ “open play” (bàn thắng không tính penalty và đá phạt trực tiếp) kể từ tháng 3 năm ngoái trận lượt đi bán kết Champions League thua Bayern Munich 1-2 trên sân khách. Tình cờ cả hai bàn thắng của Rooney tuy cách nhau tám tháng nhưng đều là bàn mở tỉ số cho trận đấu từ phút thứ 2.

Hàng xóm Man City cũng giành chiến thắng 1-0 trước Blackpool trong một trận đấu tỏa sáng của thủ môn Hart. Hiện anh là thủ môn tốt nhất giải kể từ đầu mùa đến giờ, với nhiều trận giữ sạch lưới và nhiều pha cứu nguy xuất sắc. Nếu Man City vào được Champions League mùa bóng năm sau, thủ môn số 1 của tuyển Anh là một trong những cầu thủ có công lớn nhất.

Hàng xóm xa hơn một tí Liverpool cũng chật vật kiếm được 3 điểm trước Bolton sau khi để thua Wolves ngay trên sân nhà vài ngày trước. Wolves là đội cầm đèn đỏ, từ đầu giải tới thời điểm đó chưa thắng trên sân khách trận nào nên kết quả thua của Liverpool đã làm chiếc ghế của ông Hodgson lung lay hơn bao giờ hết. Tuy đội áo đỏ thắng trong năm mới nhờ pha ghi bàn trong những phút đá bù giờ của tiền vệ đang bị thất sủng Joe Cole, ông cũng chưa yên tâm uống champagne ăn mừng vì còn quá nhiều việc phải làm để phượng hoàng thoát khỏi tro tàn.

Trong số những trận thắng ngày đầu năm, Arsenal có tỉ số cao nhất khi đến làm khách ở miền trung. Tuy hiện đang trong nhóm cuối bảng nhưng Birmingham luôn có kết quả rất tốt trên sân nhà St Andrew’s: thắng Chelsea, hòa Tottenham, Liverpool và M.U. Vì vậy trận thắng đậm 3-0 là món quà sinh nhật thứ 18 các pháo thủ dành cho cậu em út Wilshere sinh ngày 1-1-1992.

Cuộc đua giành ngôi vô địch đang ngày càng hấp dẫn. Những trận đấu liên tiếp sắp tới sẽ là phép thử sức bền của quán quân tương lai.