Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Đất khách

Hôm nay tôi sẽ vượt “đường xa vạn dặm” đến West Ham xem Arsenal thi đấu. Đúng nghĩa đường xa vạn dặm vì sân Boleyn Ground của West Ham tuy cũng ở London nhưng tận phía đông, chỉ có hai tuyến xe điện ngầm đi đến và cả hai đều bị ngưng vào đúng hôm nay để sửa chữa.

Tiền đạo Andrey Arshavin (giữa) - niềm hi vọng của Arsenal trong trận gặp West Ham - Ảnh: AFP
Có đi cổ vũ ở xa mới thấy được tình cảm CĐV với đội bóng. Trên sân nhà, được che chở bởi vài chục ngàn CĐV cùng hội cùng thuyền hò reo “ăn hiếp” trọng tài và đối phương, tình cảm đó vẫn không lớn bằng khi là một cá thể trong nhóm nhỏ đơn độc trên đất khách xa lạ. Những trận đấu tôi đi xem trên đất khách ít hơn xem trên sân nhà, nhưng đều để lại nhiều kỷ niệm làm mỗi lần nghĩ đến tình yêu bóng đá Anh trong tôi lại dậy lên.

Trận đấu đầu tiên tôi xem trên sân khách cách đây gần bảy năm ở League One, dưới Giải ngoại hạng hai bậc, đến sân Bristol City cổ vũ đội Luton Town của anh bạn Alastair. Tôi nhớ nhân viên an ninh hỏi chúng tôi đúng một câu: “Đội nhà hay đội khách?” (Home or Away?). “Đội khách”, chúng tôi trả lời, rồi được dẫn vào khu vực khách có lối đi riêng. Sau này xem bóng đá nhiều nơi tôi mới biết các sân vận động lớn đều đánh dấu sẵn các lối vào trên vé, không như sân nhỏ Ashton Gate tôi đến năm nào.

Hôm đó đội Luton Town thắng 2-1, chúng tôi rời sân khá hớn hở, chưa kịp mở miệng khen đội mình đá hay quá thì Alastair đã lôi tôi vào xe, đóng sập cửa xe thì thào: “Trời ơi, mình là khách, mình thắng trên sân của “nó”, CĐV đang tức giận biết mình cổ vũ đội khách có khi gây sự, phiền phức lắm. Mấy lúc này phải giữ thái độ trung lập”.

Lời dặn của anh tôi ghi nhớ nhất khi đến Old Trafford xem M.U tiếp Arsenal vào đầu mùa bóng 2009-2010, vì tôi cổ vũ Arsenal nhưng vé dành cho đội khách rất ít không mua được nên đành lấy vé ngồi ở khu vực CĐV quỷ đỏ. Theo đúng luật, bạn không được làm vậy và nếu CĐV xung quanh bạn phát hiện có thể yêu cầu an ninh mời bạn ra khỏi sân, nên tôi miễn cưỡng vỗ tay cho mỗi pha tấn công của đội chủ nhà mặc dù thỉnh thoảng vẫn nhìn xuống dàn CĐV Arsenal chỉ có một nhóm bên dưới với ánh mắt “u buồn”.

Ồ, những trận trên đất khách! Sân Craven Cottage của Fulham có một khu dành cho cả CĐV chủ nhà, khách và trung lập để dễ bán hết vé, cũng là khu tôi ngồi quay lưng lại với sông Thames gió thổi lạnh tê tái cõi lòng. Sân Stamford Bridge của Chelsea cố ý làm khu vực khán đài của đội khách thấp hơn đội nhà, HLV và các cầu thủ dự bị đội khách phải ngước lên mới thấy diễn biến trên sân, ai cũng ngao ngán “Chelsea làm vậy là chơi không đẹp”. Sân St Andrews của Birmingham khét tiếng bạo lực đám đông, một trong những “chiêu” CĐV đội Birmingham thường dùng là giả bộ hỏi giờ, nếu bạn trả lời bằng giọng London là họ lẳng lặng tìm cách gây hấn!

Và hôm nay, một ngày mùa đông London giống như miền quê VN trong truyện Đất khách của Lý Lan, nơi “khí lạnh và sương mù, không rõ từ những đỉnh đồi chung quanh rải xuống hay từ những ao mương ở vùng lòng chảo tỏa lên, bảng lảng khắp nơi, pha mờ cảnh trí thành một bức tranh thủy mặc lung linh”, tôi sẽ đến “đất khách” Upton Park, nơi đội chủ nhà đã đè bẹp M.U 4-0 hơn tháng trước ở tứ kết Carling Cup, để cổ vũ cho các pháo thủ Arsenal - đội không biết đến mùi chiến thắng trong ba trận gần nhất tính ở mọi đấu trường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét