Hình ảnh đầy thất vọng của HLV Grant trong trận West Ham thua Arsenal 0-3 - Ảnh: Reuters |
Trong một trận đấu diễn biến gần như chỉ nghiêng về phía đội khách, thỉnh thoảng lúc các cầu thủ chấn thương hoặc chuẩn bị sút phạt, trận đấu tạm ngưng, tôi lại đưa mắt nhìn về khu vực HLV. Tôi không thấy được những biểu hiện trên gương mặt hai người, chỉ thấy ông Grant đứng im lặng như tượng gần đường biên suốt trận đấu.
Vào cuối trận, trong khi các cầu thủ West Ham đi xuống đường hầm không chào khán giả (vì hầu hết đã bỏ về sớm sau khi đội bóng bị dẫn trước 0-3), HLV Grant đứng lại vỗ tay chào tạm biệt rồi rút khăn quàng cổ đang đeo ném lên tặng CĐV trung thành còn lại trên sân.
Thật ra tôi không thấy “tội”, hay “thông cảm” cho ông Grant (hay ông Hodgson, hay sắp tới là Houllier, Ancelotti...) như nhiều người thường nghĩ. Đã làm nghề HLV thì phải nhắm tới những lúc như thế này, nếu không làm được tốt tất yếu phải ra đi. Người duy nhất trong vòng vài năm nay bị sa thải không công bằng, theo tôi, là ông Chris Hughton, cựu HLV Newcastle.
Còn đối với ông Grant, mùa bóng này West Ham quá bết bát. Đây là thời điểm tối quan trọng vì “những cây búa” (biệt danh của đội bóng) đang trong cuộc đua giành sân Olympic đang xây dựng ở Stratford, phía đông London, với Tottenham, sau khi Thế vận hội kết thúc vào mùa hè năm sau. Nếu West Ham bị xuống hạng, xem như cầm chắc mất sân cho Tottenham.
Quá khứ huy hoàng là HLV duy nhất đưa Chelsea vào chung kết Champions League không giúp được gì cho HLV Grant. West Ham trong trận đấu với Arsenal không thể hiện bất cứ ham muốn chiến thắng nào, vẻ mặt rầu rĩ của ông Grant đã nói lên được cục diện trận đấu.
CĐV Arsenal xung quanh tôi không ai ngồi trên ghế, tất cả đều đứng suốt trận hò reo. 2.000 người cổ vũ đội khách lại át giọng hơn 30.000 CĐV đội nhà. Có một bài hát khác được lặp đi lặp lại là: “Chúng ta sẽ không bao giờ thi đấu với mi nữa” (ý nói West Ham mùa sau sẽ xuống hạng, không có dịp đá với Arsenal).
Hai cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu là Wilshere và Van Persie. Cầu thủ 19 tuổi Wilshere tuy không ghi được bàn nào nhưng thật sự là nhạc trưởng của trận đấu, làm Fabregas mờ nhạt hẳn. Còn Van Persie là cầu thủ quan tâm đến CĐV nhất. Trong tất cả tình huống đá phạt góc ở hiệp hai, khi cầu môn West Ham ở phía CĐV Arsenal đứng, anh đều la to và dùng tay ra hiệu cho CĐV hát nữa để cổ động tinh thần. Hai lần ghi bàn, nhất là quả penalty ấn định tỉ số 3-0, anh đều chia sẻ với CĐV rất nhiệt tình, làm chúng tôi có lặn lội đường xa cũng thấy vui.
Hai tuyến xe điện ngầm từ Upton Park đều bị ngưng đúng ngày diễn ra trận đấu, xe buýt vài phút một chuyến không chở nổi vài chục ngàn CĐV nên chúng tôi đi bộ hơn năm cây số tới trạm xe lửa gần nhất. Tuy sân West Ham ở London nhưng đi xem trận đấu hết tổng cộng cả ngày trời, về đến nhà người hâm mộ Arsenal ai cũng “liệt giường” nhưng đều vui như mở hội. “Vui ta” thì “buồn người”, nhưng biết làm sao được?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét