Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Arsenal “bất khả chiến bại”

Lượt trận đầu tiên của vòng bảng Champions League sẽ chứng kiến “những pháo thủ thành London” Arsenal đón tiếp đại diện Bồ Đào Nha Braga trên sân nhà Emirates lúc 1g45 sáng 16-9 (giờ VN).

Tiền đạo người Mexico Carlos Vela của Arsenal sẽ ăn mừng bàn thắng vào lưới Braga? - Ảnh: AFP
Dù có ưu thế sân nhà và các học trò đang rất hưng phấn sau trận đè bẹp Bolton 4-1 ở Giải ngoại hạng Anh cuối tuần qua, nhưng HLV Arsene Wenger có nhiều lý do để lo lắng về trận đấu này. Thứ nhất, hầu hết các trụ cột Arsenal đều rất trẻ trung. Vì thế, HLV người Pháp lo ngại căn bệnh tự mãn sẽ tiêu diệt khát vọng chiến thắng của đội chủ sân Emirates. Thứ hai quan trọng hơn là Braga đang có phong độ rất tốt. Mùa năm ngoái, CLB có biệt danh “Arsenalistas” này đã qua mặt cả Porto và Sporting Lisbon để xếp thứ hai ở Giải vô địch Bồ Đào Nha. Năm nay, họ mở đầu mùa bóng bằng thành tích đáng kinh ngạc là loại cả hai tên tuổi giàu truyền thống thành tích của bóng đá Scotland và Tây Ban Nha ở vòng play off là Celtic và Sevilla để có mặt ở vòng đấu bảng Champions League.

Braga không dễ bị bắt nạt nhưng tôi ủng hộ Arsenal vì đây là một trong những đội tôi thích nhất bởi họ trẻ trung, luôn cống hiến thứ bóng đá tấn công quyến rũ và lúc nào cũng muốn ghi bàn dù đang dẫn đối phương với tỉ số đậm. Chính vì thế, dưới thời Wenger, Arsenal đã có kỷ lục ghi bàn đáng nể. Bàn nâng tỉ số lên 3-1 của Alex Song ở trận gặp Bolton cuối tuần qua là bàn thắng thứ 1.000 của các pháo thủ thành London dưới thời HLV người Pháp sau 528 trận (những HLV tiền nhiệm của Arsenal đạt được 1.000 bàn thắng sau 683 trận).

Arsenal của những năm 1980, 1990 được biết đến với tên “boring boring Arsenal” (Arsenal nhàm chán, nhàm chán) vì hơn mười năm dưới thời George Graham, các pháo thủ chỉ nhắm đến tỉ số 1-0 vừa đủ thắng, thật khác xa Arsenal “nã đạn” của hôm nay. Wenger đến và tạo ra một bộ mặt khác cho Arsenal, khiến ông rất được lòng nhiều cổ động viên.

Arsenal là đội bóng đầu tiên tôi đến sân vận động thăm, đó là một ngày đầu tháng 8-2002, tôi mới tới London lần đầu. Giải ngoại hạng đang ở giai đoạn nghỉ hè nhưng tôi vẫn mò mẫm tìm đến Highbury (sân cũ của Arsenal) bằng được, dù chỉ để nhìn sân bên ngoài vắng vẻ. Sau này đã “lăn lộn” xem bóng đá ở nhiều sân khác nhau nhưng kỷ niệm ngày mùa hè cách đây tám năm tôi vẫn nhớ, trong mắt tôi Highbury vẫn là sân đẹp nhất, nhìn cá tính và có không khí hơn nhiều so với sân Emirates sang trọng hiện đại.

Arsenal cũng là CLB được các CĐV trung lập tại Anh yêu thích nhất. Không coi thường đối phương, không vung tiền như nước để mua cầu thủ, không “lấy thịt đè người” khi thi đấu, các pháo thủ phía bắc London là một hình ảnh kinh điển của bóng đá đẹp. Đặc biệt, mùa bóng 2003-2004 Arsenal đã làm nên lịch sử khi là đội đầu tiên và duy nhất đến nay của giải ngoại hạng không thua trận nào suốt mùa, để khắc tên “Arsenal the Invincibles” (Arsenal bất khả chiến bại), cái tên vốn trước đó chỉ dành riêng cho Preston North End mùa bóng 1888-1889 cách đây hơn trăm năm. Nhiều người cho rằng thành tích đó sẽ không ai có thể lặp lại được. Cha một người bạn tôi, ông Tom, CĐV trung thành suốt nửa thế kỷ qua của Arsenal, đã xem nhiều thế hệ cầu thủ Arsenal thi đấu trên sân từ những năm 1960, cũng đồng ý điều đó.

Tôi thật may mắn có được chiếc vé xem trận Arsenal - Braga. Hi vọng đêm 15-9 sẽ cho tôi những kỷ niệm đẹp tại Emirates.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét